Phương Triều

MÙA THU CỔ TÍCH

Người tới hỏi... người thiên thu nằm đó
Bao năm dài trời thức muộn hừng đông
Con chim nhỏ chối từ câu hát mượn
Miệng cười sao lòng chậm nỗi vui mừng !
Mùa thu cổ tích người đong rượu
Từng chén hoàng hoa dỗ cuộc chơi
Thơ về lớp lớp câu hào sảng
Hồn cứ lâng lâng nghĩa khí đời !
Người tưởng đùa chơi mà hóa thật
Người mong sự thật hóa thành chơi !
Con quay quay tít đời bông vụ
Lòng bỗng tương tư tiếng trẻ cười...
Cười ư ? Cười đã quên biền biệt
Đời trải bàn nhưng rượu không mời
Đời quen treo bảng rao hình phạt
Mỗi kiếp người riêng phận nổi trôi !
Người ngồi sửa lại dăm thành tích
Công bố tùy nghi cuộc đổi dời
Nhạc buồn chưa dứt câu phiền muộn
Sao bỗng rùm beng tiếng chọc cười ?
Phương Triều

Được bạn: vdn 26.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MÙA THU CỔ TÍCH"